Saturday, May 25, 2013

LỐI CŨ ...

.                                                                                                                                                                                          

                               
Niềm vui & nỗi buồn                                                     
                                                                                     
Phạm Bá
Gửi: T.N. Trụ, H.G. Bẩy,
       Đ.V. Lý & P.Q.Anh
     
Đã không biết bao nhiêu lần, ngày ấy, hắn qua lại trên đường phố này vào những chiều hè loang nắng. Hôm nay trong tâm tư nặng trĩu những bồi hồi của một ngày trở lại, hắn lững thững đi dưới hàng cây thưa lá - đường Nguyễn Huệ, mắt ngoái nhìn lên tòa cao ốc đã một thời là trụ sở Ngân Hàng Quân Đội. Từ xa một người ngồi trên xe lăn vội vã di chuyển chiếc xe đến gần.
-       Mời ông anh mua giúp em mấy tấm vé số… chiều nay xổ ...

Giật mình, hắn quay ngang nhìn người bán vé, gầy gò, đen đủi, hai chân cụt đến đầu gối. Không đáp lại lời mời mua vé, nhẩn nha, hắn hỏi:
      -   Bác đi bán vé số từ hồi nào ? Sao lại bị tật nguyền như vầy ?
      -   Dạ ...Chẳng nói dấu gì ông anh, em nguyên là cựu quân nhân QĐ II. Bị mìn tại mặt trận Ban Mê Thuột trước ngày "gẫy súng’’... May mắn được tải thương về chữa trị tại Quân Y Viện Cộng Hòa ...Nhưng thực bất hạnh quá anh ạ... Ngay sau ngày 30-4, các thương bệnh binh chế độ cũ đều bị đưổi ra khỏi y viện...dù vết cưa hai chân cụt của em vẫn còn sưng và rỉ nước vàng...Sống dở, chết dở trong bao nhiêu năm trời...Cuối cùng, nghề duy nhất mà em nghĩ có thể sống qua ngày là đi bán vé số...Vậy mà đến nay ...đã được mấy chục năm ...
Qua một vài câu trao đổi ngắn ngủi với người phế binh về đời sống quân ngũ ngày xưa, về những cảnh đời nghiệt ngã của những người ở lại ...thoáng ngó xuống đôi chân mình..., hắn lặng lẽ trao cho anh phế binh mấy tờ năm trăm ngàn. Anh ngỡ ngàng nhìn hắn... Đôi bàn tay run rẩy rụt rè đưa ra cầm những đồng tiền quá lớn từ tay người khách lạ...Anh nắm chặt tay hắn... Nghẹn ngào... như muốn nói lời cảm ơn...
Thoắt cái, hắn xoay người đi, lặng lẽ tản bước về phía bờ sông Saigon trong cái nóng cuối ngày hừng hực hắt vào mặt hắn. Cái tên Saigon, hắn quên sao được... không chỉ là một địa danh mà còn là một nỗi-nhớ-muôn-đời-vẫn-thế...đã một thời nuôi dưỡng hắn lớn khôn với biết bao nhiêu kỷ niệm của tuổi vào đời ...
... Hắn thẫn thờ đi dọc theo hè phố cũ, như cố tìm lại âm vang những bước chân quen ngày ấy...

Phạm Bá
4-2012
(Đã đăng trong KỶ NGUYÊN MƠÍ # 133 Tháng 4-2012)



1 comment:

  1. Đọc xong đoản văn này, lại trạnh nhớ đến ngày trở về quê cũ ở Miền Bắc. gặp lại họ hàng, trong đó, cũng có một thương binh trong thời chiến tranh. cảm thương cho thân phận con người và quê hương, cùng cảm thông niềm vui và nỗi nhớ của tác giả

    ReplyDelete