Monday, September 28, 2015

Chợ Đêm Phố Thị - Little Saigon

                                                                                                                                                      
Bút ký
                                                             Một vòng Chợ Đêm 
        -                                                                                                      Phước Lộc Thọ - Little Saigòn
                                                                                
                                                                                                            Bài viết & Hình ảnh: Ỷ Nguyên - Phạm Bá

    Chiều hôm ấy…Thứ Sáu, sau một chuyến bay dài từ Miền Đông qua Cali, máy bay nhẹ nhàng đáp xuống phi trường John Wayne trong cái thoáng mát của một chiều hè nhạt nắng, chúng tôi lấy xe lái thẳng tới Đường Saigon, trước là Asian Garden trong khu thương xá Phúc Lộc Thọ để tìm thứ gì ăn lót bụng. Khu  thương xá này đối với chúng tôi chẳng xa lạ gì vì hàng năm, chúng tôi thường qua thăm gia đình ở Little Saigon nên đã quen thuộc với nơi đậu xe ở đây, do đó không gặp trở ngại gì khi tìm chỗ parking. 
Thương Xá Phước Lộc Thọ  - Little SAIGON
     Khi vừa bước ra khỏi cửa chính của thương xá,  W. 0.W. ! cảnh chợ đêm nơi đây đã bắt đầu tấp nập làm chúng tôi hơi choáng...  Từng làn khói trắng từ những lò nướng thịt tỏa lên bay mù mịt khắp khu chợ. Thoảng đã nghe được mùi thịt nướng thơm nhức cả mũi.  Trong khoảnh khắc, tôi chợt liên tưởng tới những lò thịt nướng tại chợ đêm phố cổ Hà Nội mà thấy lòng xốn xang.  Cùng lúc xập xình tiếng nhạc Boléro rộn rã từ một một sân khấu nhỏ dựng tại góc bên phải của thương xá vang lên.  One-Man-Band.- người nhạc sĩ keyboard thản nhiên dạo những tình khúc về quê hương, nghe sao thật mùi, khiến không khí buổi chợ đêm như bắt đầu được khởi sắc. Náo nhiệt thật!  Nghe nói phải đến 7 giờ tối chương trình văn nghệ tạp lục mới bắt đầu.  Các ông già bà cả đã sẵn sàng ngồi ở phía trước sân khấu Phúc Lôc Thọ đợi chờ giờ khai mạc.  Nhìn quanh, tôi thấy toàn là dân Mít mình, lâu lắm mới gặp đôi ba cặp người Mỹ tay cầm những xâu thịt nướng, đồ chiên vừa đi vừa nhấm nháp một cách tự nhiên thích thú.  Có nhiều gia đình, vợ chồng con cái, ngồi kín những dẫy bàn ăn kê sẵn trước ba pho tượng Phước Lộc Thọ.  Vui thật ! Trông người ta ăn uống tự nhiên, thoải mái làm mình cũng cảm thấy đói bụng.  Đúng là một nếp văn hoá ẩm thực đường phố Việt Nam!
Thịt Nướng
     Khu parking nhỏ trước thương xá Phước Lộc Thọ là khu Chợ Đêm. Điểm qua các gian hàng bán đồ ăn, hầu hết là món nướng: Gà nướng sả, bò nướng, thịt heo nướng, tôm nướng và đặc biệt là mực tươi nướng v.v… Từng sâu thịt ướp vàng óng đang xì xèo trên tấm vỉ sắt của chiếc lò nướng lớn bằng gas khá sạch sẽ. Mỡ nổ tanh tách, lửa chợt bùng lên… cô bé nướng thịt, một tay lật xâu thịt, né mặt sang một bên, một tay vội dụi mắt vì khói …trông rất dễ thương.  Thực khách lao xao xếp hàng đợi món ăn mình đã kêu.  Kế bên là gian hàng bán bánh đúc tầu chiên trứng, cũng khá hấp dẫn những du khách như tôi.  Có gian kê một cái bàn lớn bày đầy những cặp bánh ú, bánh giò, bánh ít, bánh bột lọc… cùng những thùng nước giải khát đủ loại.  Một tủ kính với nhiều loại chè và thức uống bầy biện rất ngăn nắp và tương đối sạch sẽ để dễ tiếp thị du khách. Tôi nhìn kỹ, nhưng không thấy món chè Cung Đình nổi tiếng của Little Saigon bày bán ở đây.  Hai cô gái trẻ, xinh xắn đứng phía trước ân cần mời mọc khách hàng.  Tôi ghé tai hỏi nhỏ: “Có phải là Chè Cung Đình không? “ Hai cô không trả lời chỉ mỉm cười và lắc đầu. Lại nữa, sát bên, gian hàng bánh cuốn cuộn nhân thịt kiểu gỏi cuốn cũng được thực khách chiếu cố tận tình. Có gian hàng mang bảng hiệu Bin BBQ & Dessert nhưng thực đơn lại là những món ăn thuần túy Á Đông như: thịt nướng, chuối nếp nướng, bắp nướng, bánh tráng nướng, khô mực nướng & nước mía nguyên chất.  Tôi thực không hiểu…Gian hàng kề cận bán phá lấu, hoành thắn, kem chiên và Hồ Lô nướng.  Món hoành thắn và phá lấu tôi biết quá rành, còn “kem chiên” và “hồ lô nướng” tôi chịu thua, chưa từng được nghe ai nói về hai món ăn lạ này! Kế đến là gian hàng bán bánh kẹp lá dứa mà bảng hiệu đề là Coconut Waffles, dễ hiểu thôi, ai cũng biết...
W.O.W ! Mực Nướng lò Gas ...
   Bước sang một khu khác, chúng tôi rất ngạc nhiên và tò mò với món mực tươi nướng của gian hàng “Đêm Sao – Grilled Squid”, như kiểu “Mực phơi một nắng”. Phải nói đây là gian hàng ăn độc đáo nhất của Chợ Đêm được du khách chiếu cố đến nhiều nhất. Từ xa chúng tôi đã thấy thiên hạ xếp hàng có đuôi trước hai lò nướng khá lớn.  Hai ông bếp  lực lưỡng đang luôn tay lật từng con mực tươi trên vỉ sắt có lẽ đã được ướp gia vị, toả lên mùi thơm đặc biệt của món hải sản. Thấy mà thèm nhỏ dãi luôn!  Một thanh niên trẻ tuổi vừa đứng thu tiền, vừa đưa món ăn cho khách hàng lại vừa luôn miệng quảng cáo món mực nướng đặc biệt của quán anh.   Một đĩa mực giá 6 dollars, trong đó có khoảng chừng hơn nửa con mực đã được cắt thành từng miếng nhỏ, bên trên có rắc ít tương ớt đỏ.

 Mực nướng này ăn với tương đỏ là đúng khẩu vị, hết còn mùi tanh nữa.  Tôi tần ngần một lát, không biết có nên mua một đĩa ăn thử hay không, phần vì ngại món ăn đường phố, phần vì chúng tôi có hẹn đi ăn tối với gia đình mấy đứa cháu.  Nhìn thấy hai cô Mỹ trắng đang chia nhau ăn điã mực nướng, tôi hơi ngạc nhiên hỏi họ : “Do you like it?  How does it taste? – “Fantastic ! – We love it”, họ trả lời một cách thành thực và tự nhiên.  Vừa lúc này ông xã tôi chợt đến, muốn tôi mua một đĩa ăn thử.  Chao ôi! Trên cả tuyệt vời! Ngon thật bạn ạ ! Mùi mực nướng cháy xém bốn cạnh, xé dọc ra, quẹt thêm một chút tương ớt cay, nhai từ từ…bạn sẽ cảm nhận được vị thơm ngon của thứ mực tươi đã được ướp gia vị. 
    Nhìn hình ảnh vỉ mực tươi nướng tại đây, bất chợt tôi nhớ đến món “Cá Thu Một Nắng” tại Đồ Sơn Hải Phòng mà chú em họ nhà tôi hôm đó mời: “Hôm nay em sẽ mời anh chị thưởng thức món “Cá Thu Một Lắng”.  Khi nghe chú em nói vậy, chúng tôi chẳng hiểu “cá một lắng” là cá gì, sau mới rõ là cá thu đã được phơi một nắng.  Người dân Hải Phòng thường nói chữ N thành chữ L nghe thực tức cười. Thực sự mà nói, cá thu một nắng đem chiên lên ăn với cơm trắng, ngon một cách gì đâu.  Cho nên mỗi lần trở lại Hải Phòng, chú em nhà tôi luôn luôn tìm cho được món cá đặc biệt này để đãi ông anh bà chị là người nước ngoài về thăm quê hương.  Chú em cho biết, đối với người dân bình thường ở Hải Phòng, ít ai dám hoang phí ăn món cá mắc tiền này. Tôi nhớ bữa ăn hôm đó ở Đồ Sơn, tôi chi ra gần một triệu (cỡ $50US) cho một bữa ăn bốn người. Có thể tôi đã bị chém …
      Chúng tôi, phần lai rai đĩa mực, phần đi loanh quanh trong khu bán đồ ăn để xem có còn những món ăn gì đặc biệt hơn không? Một gian hàng kế bên treo bảng hiệu: “Cajun Islands” nhưng menu lại để hình gỏi cuốn, chả giò, trứng luộc, thực quái đản hết chỗ nói.  Có thể họ còn có tôm hùm nướng do đó mới gọi là đồ ăn từ hải đảo (Cajun Islands).  Những con tôm hùm to cỡ gang tay, vỏ đỏ, tươi ngon nằm phơi mình trên vỉ nướng trông rất bắt mắt cho những ai thích nhâm nhi với bia. Bà chủ hàng luôn miệng mời chào thực khách chiếu cố, chỉ tiếc chúng tôi không sẵn sàng cho món ăn độc đáo này.  Đại khái khu hàng ăn bao quát là như vậy.
   Ngay giữa khu chợ đêm người ta thấy có nhiều gian hàng bán đồ chơi cho trẻ em.  Một vài gian hàng bầy bán giầy dép, ví đầm, quần áo… Có gian bầy bán đồ dùng trong bếp như nồi niêu soong chảo, đũa bát, muỗng nĩa v.v….  Có gian bầy bán đồ nữ trang mà tôi nghĩ toàn là hàng giả.  Có thể còn vài gian hàng linh tinh mà tôi không có nhiều thì giờ để ghi nhận.  Vậy chứ tôi cũng mua giúp bà hàng hai bộ quần áo ngủ bằng vải bông màu nhạt để mặc mùa đông, vừa vặn và dễ thương lắm. Quá là rẻ! có 10 dollars/1 bộ. Giá mua tại Macy’s tôi phải trả một bộ tới $50.
Nhạc Chiều Phố Thị ...
     Khoảng hơn 7 giờ, đèn khu phố thị bật lên sáng chưng. Tiếng nhạc và lời giới thiệu của cô MC đã kéo chúng tôi trở lại sân khấu của chợ đêm.  Ông xã tôi lăng xăng, chạy tới chạy lui để bấm ít pô hình lưu niệm cho chuyến đi.  Tôi tìm một chỗ đứng cạnh sân khấu để nhìn cho rõ.  Giờ đó khán thính giả đã ngồi chật hết các hàng ghế sắp trước sân khấu.  Những người đến sau như chúng tôi đành phải chịu đứng vậy.  Trên sân khấu thu hẹp dưới ánh nắng còn sót lại của một ngày hè hòa vào ánh đèn mầu rực rỡ trên sân khấu đủ để tôi thấy được dáng dấp cô MC lả lướt trong tà áo dài vàng điểm bông xanh rất nhã nhặn, mái tóc dài uốn quăn chấm ngang vai, khuôn mặt trang điểm dản dị dễ nhìn.  Cô giới thiệu tên “ca sĩ một đêm” của chợ đêm PLT, tên bài hát cùng thể điệu của bài hát.  Ban nhạc có một nhạc sĩ chơi guitar và một One-Man-Band, vậy mà âm thanh nghe sao sống động và ròn rã như một dàn nhạc chuyên nghiệp. Khi ca sĩ được mời lên hát thì dưới sàn nhẩy – là khu đất trống trước sân khấu, từng cặp từng đôi đã sẵn sàng ra biểu diễn.  Thực lạ mắt, hình như những “dân chơi” này đều có mặt trong cả ba đêm cuối tuần tại đây để tận hưởng thú “múa đôi” nên họ rất tự nhiên như nhẩy ở phòng trà.  Những bản nhạc mang điệu Rhumba, Bolero, Cha Cha Cha hoặc Slow v.v…đi vào lòng người đã được các ca sĩ trình diễn liên tục, rất ư là độc đáo.  Nghe nói, những ai muốn lên hát phải ghi tên trước 7 giờ chiều.  Trong lớp ca sĩ mà tôi được nghe hát trong tối hôm ấy có đủ mọi lứa tuổi, mọi thành phần trong cộng đồng tỵ nạn.  Nhưng có lẽ nữ giới vẫn chiếm nhiều hơn nam.  Nhiều tràng pháo tay vang rền sau mỗi bài ca như để cổ võ cho chương trình âm nhạc hè phố.
Dancing All Night ...
    Sự thành công giúp vui cộng đồng như thế nào chưa nghe ai nói tới, nhưng có một chuyện tôi phải thành thực ghi nhận ở đây là khi ca sĩ vừa chấm dứt bản “Chiều mưa biên gìới” của Nguyễn Văn Đông, một vị HO đứng cạnh nhà tôi bất chợt nói: “Buồng ghoá anh hai ơi! Nhớ hồi eng còn đồn trú trên Lê-Ku trước 75, được nghe bản nhạc này hoài…đêm nay được nghe lại ! … thấy sao mà nhớ mà thươn đời lính chiếng ghoá anh hai ạ !...”. Lời than thở chân tình này quả đã làm tôi bùi ngùi xúc động. Âu cũng là dịp ghi được một dấu ấn khó quên của một phiên Chợ Đêm Phố Thị.
     Và nếu tinh ý một chút, phiá trước sân khấu có đặt một thùng giấy với hàng chữ Donation dán phía ngoài được đặt trên một bục gỗ ngay tầm mắt của khán thính giả.  Tôi để ý, mỗi lần một ca sĩ lên trình diễn đều bỏ tiền vào thùng donation này.  Ngoài ra cũng có khán thính giả ai muốn ủng hộ đều tự ý đến bỏ tiền vào đấy.  Được biết tiền thu được là để đóng góp cho Hội Từ Thiện VietHeart Non-Profit Organization. 
      Nhận xét chung của tôi thì đây là một chương trình văn nghệ bình dân và đơn giản giúp các ông già bà cả ở gần khu thương xá PLT đến giải trí cuối tuần không tốn kém, không xa hoa mà họ còn có dịp gặp lại đồng hương quen biết.  Quả là như thế vì chính tôi cũng đã tình cờ được gặp lại một đồng nghiệp tại Toà Đại Sứ Mỹ Saigon hơn 40 năm trước đây. Hỏi sao không mừng cơ chứ ! Theo sự tìm hiểu của tôi, những người Việt sinh sống lâu năm tại California, nhất là tại trung tâm thành phố Westminster, thường không mấy quan tâm đến sinh hoạt này mà hầu như chỉ có người Việt mới qua định cư sau này hoặc du khách từ các tiểu bang khác về thăm đây mà thôi.
     Nếu biết trước có chợ đêm, chắc chắn chúng tôi đã không nhận lời đi ăn tối với các cháu để còn được chung vui cùng cộng đồng Little Saigon qua các món ăn thuần tuý Việt Nam cũng như được hoà nhập với mọi người trong bầu không khí vui nhộn và thanh bình của một chiều hè miền Cali nắng ấm. 
     Xin hẹn bạn đọc qua những ký sự lần sau nhé !

Ỷ Nguyên  &  Phạm Bá.
Maryland, Hè 2015
Đã đăng trong:
  * Nguyệt San KỶ NGUYÊN MỚI HTĐ # 173 Tháng 9-2015
     Nguyệt San BÚT TRE AZ  số Tháng 9-2015







No comments:

Post a Comment